Chúng tôi đã chiến đấu với COVID-19
[ad_1]
Lần thứ 2 thầy giáo Hải khoác balô lên vai dẫn học trò vào tâm dịch lớn nhất của cả nước, nhưng khác bởi TP.HCM khốc liệt hơn ở Bắc Giang. Đã có sinh viên F0 và phần lớn thành viên đoàn phơi nhiễm do tiếp xúc gần. 209 thầy trò của Trường ĐH Y dược Hải Phòng đã trải qua khoảng thời gian “thử lửa” khó quên cùng nhiều cảm xúc. Sau 2 tháng hỗ trợ bà con miền Nam chống dịch, cũng là khoảng thời gian TP.HCM bị bao phủ nặng nề bởi dịch COVID-19, đoàn của tiến sĩ – giảng viên Nguyễn Thanh Hải đã trở về bình an, thầy trò vừa hoàn thành cách ly tập trung, bắt đầu cách ly tại gia đình thêm 7 ngày nữa. Nhìn những con số đang lùi dần về 0 của các ca nhiễm, ca tử vong mỗi ngày, thầy Hải thấy lòng nhẹ hơn. Vẫn còn nguyên vẹn cảm xúc, anh nói “đó là chuyến đi đặc biệt của bất kỳ tình nguyện viên nào vào tâm dịch TP.HCM”. Ngày xuất phát, đoàn có 208 thành viên, trong đó có 15 cán bộ giảng viên, 6 học viên nội trú và 187 sinh viên. Thêm một giảng viên vừa hoàn thành chống dịch ở Bình Dương sang hỗ trợ, tổng số 209 thành viên. Vẫn giữ vai trò phó đoàn, thầy Hải cho biết đây là số lượng thành viên lớn nhất của trường lên đường hỗ trợ chống dịch. Trong đó anh và một giảng viên từng ở tâm dịch Bắc Giang. “Đặt chân đến TP.HCM là những hình ảnh ám ảnh, như những ngày đầu đặt chân đến Bắc Giang, đường phố vắng lặng, tiếng còi xe cứu thương liên tục vang lên, ban đêm cảm giác ấy càng rõ rệt” – thầy Hải nhớ lại. Đoàn chia ra ba nhóm công việc, bao phủ tất cả các khâu trong công tác phòng chống dịch. 101 người tham gia 2 bệnh viện dã chiến tầng cuối cùng (số 6 và số 13), nơi điều trị và chăm sóc những bệnh nhân nặng. 43 người tham gia 4 khu cách ly dành cho F0 của quận 8, nơi chăm sóc và điều trị cho bệnh nhân tầng đầu tiên, được coi là bệnh nhân nhẹ. 65 người còn lại được chia thành các nhóm nhỏ hơn để hỗ trợ các trạm y tế phường và trạm y tế lưu động trong việc theo dõi, quản lý, chăm sóc F0 tại nhà. Ngoài ra, các thành viên còn tham gia lấy mẫu cộng đồng, hỗ trợ các chiến dịch tiêm vắc xin và các thủ tục hành chính… “Những ngày đầu thật sự khó khăn, hằng ngày chúng tôi phải tiếp xúc với vô vàn F0, từ ngoài cộng đồng đến trong các bệnh viện dã chiến. Mức độ và nguy cơ phơi nhiễm khi làm việc rất lớn với tất cả thành viên” – giọng thầy Hải vẫn căng thẳng. Số liệu về ca mắc, ca bệnh nặng, thở máy, ca tử vong khi nghe phản ánh không thể cảm nhận hết sự khốc liệt bằng việc trực tiếp chứng kiến, tiếp xúc. Nếu ở Bắc Giang, thầy trò chỉ tham gia lấy mẫu xét nghiệm thì ở TP.HCM chủ yếu hỗ trợ điều trị cho các ca F0. Thầy Hải và các trưởng, phó đoàn đã lên phương án và quy trình xử lý khi có thành viên trong đoàn chẳng may bị nhiễm. Trong điều kiện làm việc cùng nhau, ăn ở theo nhóm, nếu một thành viên bị nhiễm sẽ ảnh hưởng đến thành viên khác và ảnh hưởng đến việc chung. “Dù có sự chuẩn bị trước, nhưng khi thành viên đầu tiên bị nhiễm, cảm xúc vẫn thật khó diễn tả” – thầy Hải kể. “Hôm đó đã 23h đêm, tôi đang chuẩn bị đi nghỉ sau một ngày làm việc mệt mỏi thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Nhìn cuộc gọi là nhóm trưởng nhóm 4, linh cảm không được tốt vì chỉ khi có việc gấp sinh viên mới gọi giờ này. Giọng bạn sinh viên nghe hơi hoang mang nhưng vẫn rõ và rành mạch: “Thầy ơi, nhóm em vừa về tới nơi, hôm nay bạn B.V.K. ho, vừa tự test nhanh 2 vạch rồi ạ…”. Sau vài giây định thần lại, tôi cố gắng trấn an nhóm trưởng: “Em nhắn K. và tất cả các bạn trong nhóm bình tĩnh. Ai ở đâu ở yên đó, thực hiện nghiêm 5K, sẽ có người xuống làm lại test cho các em ngay…”. Ngay lập tức, tôi tập hợp nhóm 3 thầy cô phó đoàn, trong đó có tôi, hội ý trong vòng chưa đầy 5 phút, để bàn kế hoạch triển khai mà tôi đã lên phương án dự phòng từ trước. Trong khi một người đi làm lại test nhanh tại chỗ cho F0 nghi ngờ và các F1, tôi lên danh sách tất cả F1, F2 của đoàn phòng trường hợp F1 này dương ngay thời điểm đó. Đồng thời yêu cầu các bạn được test báo cáo lại kết quả qua Zalo ngay khi có. Vừa lên danh sách, tôi vừa hồi hộp đợi kết quả test của các bạn. Lần lượt các F1 âm tính, tôi thở phào. Đến F0 nghi ngờ, tôi vẫn mong một điều thần kỳ xảy ra. Tuy nhiên 15 phút sau, nhóm trưởng gửi ảnh kết quả của F0 nghi ngờ, 2 vạch rõ ràng. Sau 3 giây hít thở sâu, lập tức tôi thông báo cho trưởng đoàn và họp khẩn, sắp xếp chỗ ăn nghỉ cho các thành viên và tiến hành liệu pháp tâm lý cho F0 và F1. Thật may, tâm lý của các bạn vẫn rất tốt. Đặc biệt bạn F0, dù tôi vẫn cảm nhận được sự bất định nào đó trong giọng nói. Tôi nhắn nhủ K. thầy cô và các bạn trong khu cách ly sẽ luôn hỗ trợ em hết sức có thể, rằng em cố gắng tuân thủ điều trị. Khoảng 1-2 tuần nữa khỏi, lúc đó đi làm lại thoải mái không sợ bị lây nhiễm nữa… – tôi cố gắng “cường điệu” hơn một chút để bạn yên tâm. Khi ngắt kết nối với K., đồng hồ điểm 1h07, trong đầu tôi vẫn quẩn quanh suy nghĩ và lo lắng, mong cho K. luôn vững vàng. Vì bắt đầu từ mai, bạn sẽ lại bước vào một cuộc chiến mới dự kiến còn khốc liệt hơn, đặc biệt về tâm lý, so với cuộc chiến mà bạn đã tham gia cùng cả đoàn trong hơn 10 ngày vừa qua tại tâm dịch TP.HCM. 1h30, nằm nhắm mắt nhưng tôi vẫn không ngủ được. Với lấy điện thoại, tôi nhắn thêm một tin nữa cho K.: “Cứ tuân thủ tốt là sẽ ổn thôi, nghỉ ngơi đi em nhé…””. Điều kỳ diệu đã diễn ra, khoảng một tuần K. âm tính trở lại và tiếp tục hỗ trợ bà con chống dịch. Sau K., còn 5 thành viên khác của đoàn cũng thành F0 và may mắn khỏe mạnh trở lại. “Số ca phơi nhiễm rất ít so với số lượng thành viên, đây không phải là một ‘thành công’, mà là kết quả của sự nỗ lực tuyệt vời. Chính các thầy cô và tất cả sinh viên đã tạo ra vì mục đích chung của đoàn. Tôi thật sự rất biết ơn tất cả các thành viên về điều đó” – thầy Hải vui vẻ nói. Chuyến đi lần này vào vùng dịch nguy hiểm hơn ở Bắc Giang nên gia đình lo ngại và không ủng hộ nhiều, bởi thầy Hải còn 2 con nhỏ mới hơn 1 tuổi và 6 tuổi, hơn nữa mẹ ruột thầy đang điều trị K tại Bệnh viện Huyết học. Trước chuyến đi, hai mẹ con ít có cơ hội gặp nhau vì giãn cách xã hội. Thầy Hải cho biết sau khi cách ly tại nhà sẽ bù đắp thời gian bên mẹ. Chắc chắn bà sẽ vui và tự hào vì con trai đã giúp ích cho đồng bào vùng dịch.
[ad_2]